17-4-2017
Hà Quang Hải
BVR&MT – Suốt bề dài lịch
sử, dòng Mê Kông hùng vĩ đã hút hồn bao du khách với những ghềnh
xoáy, những dải cù lao và cồn rải rác. Tuy nhiên, đến nay những dải đá
ngầm dưới lòng sông bị cho là đang cản trở hoạt động giao thông thủy trên
dòng sông. Và cảnh quan thiên nhiên, đa dạng sinh học của dòng sông vĩ
đại này đang bị đe dọa bởi kế hoạch phá mỏm đá và cù lao để mở đường
cho giao thương xuyên biên giới.
Hàng trăm tổ chức phi chính
phủ Thái đang vận động chiến dịch cứu lấy những cù lao sinh thái
cũng như các ghềnh thác quý giá ở Khon Pi Luang (Ảnh: Tom Fawthrop)
Kế hoạch mở
rộng giao thông thủy
Việc chính quyền Thái Lan xúc
tiến kế hoạch phá đá ngầm và cù lao trên sông Mê Kông nhằm giúp các tàu
hàng từ Trung Quốc di chuyển thuận lợi đang gây phẫn nộ trong giới môi
trường.
Kế hoạch phát triển trên
dòng Lan Thương – Mê Kông (2015-2025) bao gồm ba bước: khảo sát ban đầu,
thiết kế và đánh giá môi trường và xã hội đã được Thái Lan phê duyệt
tháng 12/2016.
Theo kế hoạch, Trung Quốc, Lào,
Myanmar và Thái Lan sẽ lập đội khảo sát trên sông Mê Kông trước khi phát
triển tuyến đường giao thông thủy để các tàu chở hàng lớn có thể di chuyển
từ Vân Nam (Trung Quốc) sang Luang Prabang, thủ đô cũ của Lào, di sản thế
giới cách Vân Nam 630 km về phía hạ lưu.
Ảnh chụp (bằng máy điều
khiển từ xa) các cù lao ở biên giới Thái-Lào
(Ảnh: Shinshiro Kenji
Authur).
Các nhà môi trường rất phẫn nộ
trước đề xuất dự án này. Bà Painporn Deetes, giám đốc chiến dịch Thái
Lan của Tổ chức Sông ngòi Quốc Tế (IR) cho rằng thật là vô lý nếu
đánh đổi dòng sông tuyệt vời nhất thế giới, nơi cung cấp nguồn thủy
sản nuôi sống hơn 60 triệu người để lấy con đường thương mại vận
chuyển hàng hóa trong khi đường bộ có thể đáp ứng điều này.
Các chuyên gia Trung Quốc lại
khẳng định chưa có bằng chứng nào cho thấy kế hoạch này sẽ gây hại cho
hệ sinh thái của con sông. Giáo sư Chu Chân Minh (Học viện Khoa học Xã
hội Vân Nam), chuyên gia về Đông Nam Á, cho rằng những người phản đối nên
đợi kết quả nghiên cứu môi trường kỹ càng trước khi đưa ra phán xét.
Đối với các hiểm họa tiềm tàng với các loài cá, ông này cho biết đã có
nhiều trường hợp phá ghềnh đá và cù lao tương tự ở Vân Nam và chúng
đều không gây ảnh hưởng gì lớn.
Tổ chức Sông ngòi Quốc tế
không đồng tình với luận điểm trên. Tổ chức này khẳng định các cù lao,
ghềnh đá và thủy sản đem lại nhiều lợi ích cho người dân bản địa: “Ghềnh
đá và các dải đá ngầm là môi trường sống ven sông lý tưởng, là khu
vực sinh sản và nơi trú ẩn an toàn cho cá. Việc nổ mìn phá các ghềnh
đá sẽ đe dọa thu nhập và an ninh lương thực của dân cư ở các khu vực
xung quanh” .
Lịch sử dự án
Chiến lược phát triển này bắt
nguồn từ năm 1992 khi Ngân hàng Phát triển Châu Á (ADB) khởi xướng
chương trình 40 tỉ USD nhằm xây dựng đường cao tốc, lưới truyền tải
điện, các đập nước lớn và phát triển du lịch ở khu vực Tiểu vùng sông
Mê Kông.
Kế hoạch nạo vét sông để các
tàu thương mại di chuyển thuận lợi của Trung Quốc được khởi xướng vào
thời điểm ký kết Hiệp định Giao thông thủy thương mại gồm 3 giai đoạn giữa
Trung Quốc, Lào, Myanmar và Thái Lan hồi tháng 4/2001 mà không tham khảo
ý kiến của Campuchia và Việt Nam.
Giai đoạn đầu của kế hoạch
sẽ nổ mìn 11 ghềnh đá và 10 dải đá ngầm ven sông để tàu 100 -150 tấn
di chuyển từ Vân Nam đến Chiang Saen, tỉnh Chiang Rai, Thái Lan. Hoạt động
nổ mìn bắt đầu ở Thái Lan vào năm 2002 với sự cho phép của Thủ tướng Thái Lan
Thaksin Shinawatra.
Tuy nhiên, sau một đánh giá
độc lập của Ủy ban Mê Kông (MRC), bản đánh giá tác động môi trường
của Trung Quốc về hoạt động nổ mìn đã bị bác bỏ do thiếu gần như toàn
bộ dữ liệu về cá và sinh thái.
Năm 2003, sau khi Bộ Quốc
phòng Thái Lan phản đối dự án và khẳng định nếu tiếp tục dược triển khai
dự án sẽ phá vỡ đường phân định biên giới Thái-Lào giữa dòng Mê Kông,
Trung Quốc đã ngừng kế hoạch phá đá sau giai đoạn đầu.
Tháng 12/2016, Hiệp định này
lại được tái xem xét nhưng chính phủ Thái Lan đề xuất cần có thêm khảo
sát.
Tuy các nhà chức trách của
Thái Lan nhận định rằng vận chuyển đường sông sẽ giảm chi phí 20% so
với đường bộ nhưng Saowaruj Rattanakhamfu, chuyên gia kinh tế cấp cao của
Viện Nghiên cứu Phát triển Thái Lan bày tỏ hoài nghi sâu sắc về lợi
ích của các dự án này: “Với tư cách một nhà kinh tế, tôi không nghĩ
cho nổ đá để phục vụ thương mại trên sông là hợp lý. Chính phủ nên
nghiên cứu xem có thật sự nên đầu tư hay không vì dự án này sẽ tác
động rất xấu đến những người dân nghèo”.
Các nhà phê bình cũng nhận
định Luang Prabang, di sản văn hóa được UNESCO công nhận, khu du lịch
sinh thái có sức hút mạnh trong khu vực, sẽ sớm trở thành một tuyến
thương mại nhộn nhịp và ô nhiễm của Trung Quốc, phá hỏng không gian yên
bình và sự cuốn hút nổi tiếng của nó. Mặc dù vậy cũng có ý kiến cho
rằng vận tải phát triển sẽ khiến nơi này thu hút nhiều du khách du lịch và
thịnh vượng hơn.
Khủng hoảng
trên sông Mê Kông
Nếu vẫn được triển khai, dự án
phá đá sẽ là đòn giáng mạnh vào sông Mê Kông, con sông quan trọng
nhất Đông Nam Á, đang hứng chịu nhiều hậu quả môi trường tích lũy từ
các công trình xây đập lớn.
Một dãy 7 đập của Trung Quốc
đã được xây ở thượng nguồn sông Mê Kông. Hai đập khác hiện đang được
xây ở hạ lưu, trên lãnh thổ của Lào và dự kiến còn con đập thứ ba trên
phần đất Lào, Pak Beng, cũng sẽ được khởi công trong năm 2017.
Thủy văn của dòng sông đã
chịu nhiều biến đổi lớn. Nhịp lũ mùa mưa hàng năm bị gián đoạn nghiêm
trọng do lưu lượng dòng chảy giảm.
Phù sa, trầm tích bị giữ
lại ngày càng nhiều ở sau các con đập, kết quả là không đến được
đồng bằng phía hạ lưu ở Việt Nam. Các nhà khoa học cho biết đồng bằng
Sông Cửu Long đang vừa bị thu hẹp, vừa bị nhấn chìm dần.
Báo cáo Đánh giá môi trường
chiến lược năm 2011 nhận định rằng cần trì hoãn 10 năm với tất cả các
công trình thủy điện trên sông Mê Kông vì hậu quả của các đập này. Tuy
nhiên, sau đó vẫn đã có thêm hai đập lớn tiếp tục được xây dựng ở hạ lưu
sông Mê Kông – đập Xayaburi và đập Don Sahong – bất chấp cảnh báo của các
nhà khoa học và sự phản đối kịch liệt của cộng đồng dân cư ven sông.
Báo cáo gần đây của WWF cảnh báo rằng
việc vội vã xây 11 đập ở hạ lưu sông Mê Kông là một ví dụ điển hình
“của phát triển không bền vững, đẩy hệ thống sông đến ‘bờ vực
thẳm’.”
Bản đồ sông Mê Kông và các
đập trên sông
Dữ liệu của MRC cho thấy
nguồn cá nội địa lớn nhất thế giới của sông Mê Kông là nguồn lợi kinh tế quan
trọng của khu vực. Đánh bắt cá ở bốn quốc gia MRC đem lại nguồn thu nhập
trị giá 11 tỉ USD (giá trị này lên tới 17 tỉ USD nếu tính cả cá nuôi
thả). Cơ chế quản lý lưu vực sông còn nhiều bất cập và chưa hợp lý đang đe
dọa an ninh lương thực của 60 triệu người sống quanh khu vực.
Ở Việt Nam, đồng bằng sông
Cửu Long cung cấp 50% lương thực cả nước và 90% lượng gạo xuất khẩu.
Ông Nguyễn Hữu Thiện, chuyên gia uy tín về quản lý nguồn nước và lưu vực
sông lo lắng rằng nếu không thể đảo ngược xu thế hiện tại thì Việt Nam
sẽ mất hoàn toàn đồng bằng sông Cửu Long: Nếu cả 11 đập được xây
ở hạ lưu sông Mê Kông, Việt Nam sẽ không còn là quốc gia xuất khẩu
gạo đứng thứ hai thế giới. Đồng bằng sông Cửu Long sẽ ngập vì thiếu
trầm tích và phù sa. Trong 20-30 năm nữa, đồng bằng sông Cửu Long sẽ
không thể dung dưỡng dân số 18 triệu người. Người dân sẽ bị buộc di cư
đi nơi khác, dẫn đến nhiều bất ổn và tị nạn môi trường.
Hàng trăm tổ chức phi chính
phủ của Thái đang vận động một chiến dịch cứu lấy những cù lao sinh
thái cùng những ghềnh thác quý giá ở Khon Pi Luang. Lãnh đạo chiến dịch
Niwat Roykaew đã nộp đơn lên Ủy ban Nhân quyền Quốc gia (NHRC) để phản
đối quyết định của chính phủ Thái.
Cách duy nhất để các quốc
gia Mê Kông cùng tiến bộ và phát triển là phải vượt ra ngoài cái “tâm lý
ao nhỏ. Cứ với “cái tâm lý ao nhỏ” thì không thể hiểu được bức tranh
lớn của việc chia sẻ tài nguyên nước và tôn trọng cả dòng sông.” Tiến
sĩ Trần Đình Thiện, Viện trưởng Viện Kinh tế Hà Nội, bình luận.
Hồng Việt (Theo thethirdpole.net)
Nguồn:
No comments:
Post a Comment